“Này là bàn chải đáng răng của anh mà?” Tĩnh Nhã trợn tròn.
“Không sao, thay mới là được.”
Anh kéo tay cô đi vào phòng ngủ, chỉ chỉ lên chiếc bàn, trên đó có hai món ăn một canh và một bát cơm tẻ, dặn dò cô: ‘Phải ăn hết cho anh!”
Tĩnh Nhã cười khổ: “Lúc chiều em đã ăn điểm tâm, như vậy có quá nhiều rồi?”
“Không nhiều, nhanh ăn đi, anh nhìn em ăn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây