.
Làm một hít thở sâu, ôm một loại tư tưởng thấy chết không sờn vào bên trong, trừ Diệp Bắc Thành, in vào mi mắt là hai ánh mắt sắc bén, mắt sáng như đuốc trên dưới quan sát cô.
“Vào đi.” Diệp Bắc Thành gợi lên khóe môi, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
“Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là vị hôn thê của tôi - Du Tĩnh Nhã tiểu thư.”
Đưa tay hướng tới hai người đối diện: “Vị này là Âu Dương Phong, vị này là Phí Thiểu Thành, hai người đều là bạn của tôi.”
Tĩnh Nhã thản nhiên cười một tiếng: “chào mọi người, lần đầu gặp mặt, chiếu cố nhiều hơn.” Cô lễ phép gật đầu, Âu Dương Phong nhìn chằm chằm biểu tình cô rụt rè, loại bỏ thành kiến đối với cô, nụ cười mới vừa rồi, có một loại cảm giác nụ cười khuynh thành.
“Chị dâu đừng khách khí, đều là người một nhà, tùy ý là được.”
Phí Thiểu Thành ý vị sâu xa liếc Diệp Bắc Thành, tựa hồ có chút lý giải hành động của anh, mặc dù cô gái này xuất thân bình thường, nhưng ánh mắt nhìn rất đơn thuần, đối với đàn ông phức tạp mà nói, bạn lữ như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không làm cho anh cảm thấy mệt mỏi.
“Gọi tôi là Tĩnh Nhã đi, sau này mọi người đều là bạn, tiếng xưng hô chị dâu này thật không được tự nhiên.”
Âu Dương Phong sững sờ cùng Phí Thiểu Thành hai mắt nhìn nhau một cái, trong lòng hai người than thở: “Không nhìn ra còn thật hào sảng...”
“Gần đây khỏe không?” Diệp Bắc Thành rót ly nước trái cây đưa cho cô.
“Ừ, rất tốt.” Cô cười cười, dời ly nước trái cây kia đi, rót ly bia, tầm mắt dời về phía Phí Thiểu Thành: “Lần đầu tiên gặp mặt, kính anh một ly.”
Ngửa cổ lên, uống một hơi cạn sạch, châm một ly nữa, chuyển hướng Âu Dương Phong: “Sau này sẽ là bằng hữu, ly này kính anh.”
hai người đàn ông đối diện trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, cô uống hai ly bia lớn, mặc dù đầu năm nay phụ nữ uống rượu không hiếm lạ, cá tính có thể sảng khoái như vậy vẫn là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp được.
Nuốt một ngụm nước miếng, Âu Dương Phong cứng ngắc đáp lễ một ly, trong lòng nghĩ ngợi, cô gái này nhìn như nhu nhược, lời nói và việc làm hoàn toàn chênh lệch khá xa với bề ngoài, quả nhiên là không đơn giản...
“Tôi đi wc.” Anh đứng lên, làm cái nháy mắt với Phí Thiểu Thành, hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng bao.
Đứng ở góc hơi tối ánh đèn, Âu Dương Phong không khỏi lo lắng nói: “Thiểu Thành nhìn ra chưa, người đàn bà này tuyệt đối có lòng dạ!”
Phí Thiểu Thành lắc đầu: “Không nhìn ra, thấy thế nào? Anh dạy tôi một chút.”
“Vậy anh nói một chút đi, anh cũng nhìn ra cái gì sao?” Anh tức giận hỏi ngược lại.
Trong lòng hết sức căm tức, tại sao anh ta có thể liếc mắt một cái nhìn ra ý đồ gì đó, Bắc Thành là người trong cuộc mơ hồ cũng được đi, bây giờ ngay cả Thiểu Thành cũng gần mực thì đen rồi hả?
“Tôi nhìn ra cô ta thật xinh đẹp.”
“...”