Diệp Bắc Thành nghe phía sau vang lên tiếng ồn lớn, ngạc nhiên quay đầu lại, bỗng thấy Tĩnh Nhã ngã sõng soài trên mặt đất, liền bị hoảng sợ mà ôm lấy cô: “Tĩnh Nhã, Tĩnh Nhã, em sao thế này?” Anh lớn tiếng gọi cô.
Đưa cô vào xe bằng tốc độ nhanh nhất, dùng sức khỏi động động cơ, lái xe như bay đến bệnh viện gần nhất, dọc đường đi, anh hệt như người treo trái tim trên cuống họng, chỉ chực chờ thời cơ liền bổ nhào ra ngoài, thỉnh thoảng anh liếc nhìn gương mặt tiều tụy của cô, tự nhiên có một loại ảo não mờ nhạt, có phải anh đã quan tâm đến cô quá ít?
Đứng bên ngoài cửa phòng cấp cứu, Diệp Bắc Thành lo lắng đi tới đi lui, chưa bao giờ anh thấy mình hoảng sợ đến vậy, sợ cô sẽ có bất kỳ cái gì đó, kể cả khi cô muốn ly hôn với anh, anh cũng không đến nỗi sợ như thế này, bởi vì, nếu có ly hôn thì cô vẫn luôn ở ngay dưới mắt anh, còn nếu có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, vậy anh nên làm gì?
Hai mươi phút sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra, ông ta tháo khẩu trang xuống, trầm giọng hỏi: “Anh là chồng của cô ấy?”
Diệp Bắc Thành bước nhanh đến: “Đúng, vợ tôi thế nào rồi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây