.
Anh còn chưa dứt lời, Âu Dương Phong không thể nhịn được nữa cắt đứt: “Chờ một chút, chờ một chút! Tôi nói có phải đối với cô ta nhân từ một chút hay không? Chẳng lẽ anh sợ cô ta bị thương tổn sao? Anh lại không thể yêu cô, lo lắng nhiều như vậy làm gì?”
Ngón tay Diệp Bắc Thành nhẹ gõ tấm thủy tinh trên mặt bàn: “Rất tốt, cuối cùng tôi phải nói chính là điểm này, lời nói tôi không thể nào yêu cô ta, không cần các cậu nhắc nhở cô ta, bởi vì tôi đã sớm tuyên bố.”
“...” Âu Dương Phong không nói, Phí Thiểu Thành cũng vậy.
Lấy điện thoại ra, anh còn chưa có gọi điện thoại cho Du Tĩnh Nhã, dùng ánh mắt cảnh cáo hai người đã im lặng lần nữa, muốn gặp một người anh không muốn để cho bọn họ nhìn thấy, thỏa hiệp là một thái độ nhất định phải nhớ kỹ.
Thành phố về đêm luôn khoe mẽ bắn ra bốn phía, chợ đêm mặc dù bình thường cũng ồn ào náo động, Nhưng mà mỗi thành phố không thể thiếu được một ngọn gió cảnh.
Du Tĩnh Nhã và Duẫn Mạt ăn một bữa ăn tối thịnh soạn ở quán ăn ngoài trời, lúc đang muốn vẫy tay từ biệt, điện thoại vang lên.
Cô nhìn chằm chằm dãy số, có chút do dự lại có chút hoảng hốt, đã mấy ngày không liên lạc, cũng sắp quên người này.
“Này, có chuyện gì không?”
“Bây giờ có thuận tiện hay không? Nếu như thuận lợi đến Mị Ảnh một chút.” Diệp Bắc Thành cho cô không gian cự tuyệt.
Mị Ảnh?
Tĩnh Nhã nghĩ ngợi, đó không phải là hộp đêm lớn nhất hay sao? Anh nói cô đi chỗ đó làm gì? Đó chính là thiên đường của đàn ông...
Mặc dù không nghĩ ra, hay là cô đi tới mục tiêu, đứng lặng ở nơi phồn hoa nhất thành thị, hai chữ to thiếp vàng 'Mị ảnh' lộ ra phong cách thần bí, thả ra phong tình ái muội, đèn nê ông ngũ sắc nhấp nháy ánh sáng chói mắt.
Hai chân nặng nề giống như đổ chì, nửa bước cũng không bước ra, Diệp Bắc Thành chỉ nói có hai người bạn muốn gặp cô một lần, những thứ khác cũng không giải thích quá nhiều.
Anh không giải thích, cô cũng không hỏi quá dài dòng, giữa cô và anh, nói đơn giản không đơn giản, nói phức tạp thật ra thì cũng không phức tạp.
Lấy hết dũng khí, bày ra tinh thần vô địch mạnh mẽ, kiên quyết dứt khoát đi vào.
Đây là lần đầu tiên Du Tĩnh Nhã đặt chân vào chốn ăn chơi, cô kinh ngạc ngưng mắt nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt, cô gái Ấn Độ khêu gợi múa cột câu hồn nhiếp phách, một đôi trai gái bên trong sàn nhảy rộng rãi chàng chàng thiếp thiếp, ấp ấp ôm ôm, bọn họ không chút bận tâm hôn môi, vuốt ve, hết sức gió trăng...
Thanh sắc khuyển mã, đàn ông muốn là tiêu hồn, dĩ nhiên đàn bà muốn là phóng lãng.
“Chào cô, xin hỏi cô là Du tiểu thư sao?” Một người đàn ông trung niên bộ dáng quản lý đi tới trước mặt cô, gật đầu hỏi.
Cô nghi ngờ gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
“Diệp tiên sinh để cho tôi hướng dẫn cô, mời đi theo tôi.” Anh ta làm một tư thế mời.
“Cám ơn.” Đi sát theo người đàn ông trung niên, xuyên qua một cái hành lang nguy nga lộng lẫy, dừng bước ở trước phòng bao số một.
Đẩy cửa phòng bao ra, người đàn ông trung niên cung kính báo cáo: “Diệp tiên sinh, người ngài muốn chờ tôi đã mang tới.” Anh ta quay đầu liếc Du Tĩnh Nhã một cái, sau đó nhường ra một con đường, “Du tiểu thư, mời vào.”