.
Diệp Bắc Thành định ngày cưới là ngày sáu tháng sau, nơi này là thành phố Lâm Hải phồn hoa, liên quan tới chuyện thần thoại cô bé lọ lem và hoàng tử, trở thành đề tài hấp dẫn khi mọi người trà dư tửu hậu.
Khoảng cách mỗi lần gặp mặt, không cách biệt mấy ngày, nhiều lần lục điện thoại di động chuẩn bị gọi cho cô, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu không phải người yêu sau khi gặp mặt thì nên nói cái gì?
Lại cẩn thận suy nghĩ một chút, thật ra thì hai người bọn họ nếu không cần thiết, cũng không cần gặp.
Hoàng hôn dần dần bao phủ trên mặt đất, Diệp Bắc Thành lái xe đến Mị Ảnh, mỗi buổi tối thứ tư, nếu như không có chuyện gì đặc biệt trọng yếu, anh cùng Âu Dương Phong và Phí Thiểu Thành sẽ tụ tập ở chỗ này.
Qua lại lối đi vip, ánh đèn mờ ảo phát ra ánh sáng đủ màu sắc, nhạc rock 'n roll cuồng phát ra bùng nổ dữ dội, tựa hồ khơi thông mọi kiềm chế trong lòng mỗi người...
Nện bước đứng ở phòng bao số một, lờ mờ theo khe cửa có thể loáng thoáng thấy Phí Thiểu Thành lười biếng dựa vào trên ghế sa lon, ngồi ở trên đùi anh là một người đẹp hấp dẫn, hai cánh tay trắng nõn như rắn cuốn lấy cổ anh, thân hình như rắn nước lại càng lẳng lơ lay động lòng người, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều, dâm loạn không nói ra được.
Cọc…cọc…, Diệp Bắc Thành đưa ra mấy ngón tay thon dài, dùng sức gõ lên cửa mấy cái, Phí Thiểu Thành đẩy người đàn bà trên người ra, sửa sang lại quần áo xốc xếch.
“Vào đi.” Anh giơ lên nụ cười ranh mãnh, biểu tình không xấu hổ chút nào.
Người đẹp trước mặt Diệp Bắc Thành lúc trải qua bên người anh, ném một ánh mắt hết sức mị hoặc, hai tròng mắt tiếc nuối lộ ra không thỏa mãn chuyện tốt chưa xong.
“Ừ.” Tùy ý gật đầu, anh tiêu sái ngồi đối diện Phí Thiểu Thành, đốt một điếu thuốc: “Âu Dương Phong đâu?”
“Còn chưa tới, phỏng đoán nhà có biến cố.” Phí Thiểu Thành cười trên sự đau khổ của người khác: “Có muốn gọi điện thoại cho anh ta hay không?”
“Đợi lát nữa đi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra, Âu Dương Phong đi vào.
“Mẹ nó, mới vừa kết thúc bữa cơm.”
sau khi ngồi xuống, bỗng nhiên phát hiện hai đôi mắt sắc bén đang trên dưới quan sát anh, người kia lập tức hiểu rõ tình hình, tức giận nhíu mày, “Nhìn cái gì? Mấy ngày nay người phụ nữ đanh đá Nhật Bổn theo dõi anh đi.”
“à...” Phí Thiểu Thành ý sâu xa trêu chọc: “Vậy tối nay có muốn nếm thử một chút thịt sống hay không?”
“Nhất định!” Âu Dương Phong nắm lên một chai rượu, ực mạnh một hớp.
Diệp Bắc Thành im miệng không nói, cũng không phải anh giữ mình trong sạch, mà là anh đối với đàn bà rất lựa chọn, đàn bà của Mị Ảnh cho dù người người đều là vưu vật, nhưng cũng không lên được giường của anh.
“Anh Bắc, rốt cuộc anh có chuyện gì chứ? Thật muốn cùng cô gái quê mùa kia kết hôn sao?”
Âu Dương Phong dời tầm mắt về phía Diệp Bắc Thành, biểu tình vô cùng đau lòng ôm đầu.
cô gái quê mùa?
Diệp Bắc Thành mày rậm anh tuấn cau chặt: “Nói ai là cô gái quê mùa chứ?”
“Cô gái anh muốn kết hôn kia, cái gì mẹ kế...”
“Sai rồi, kêu là Tĩnh Nhã chứ?” Phí Thiểu Thành uốn nắn.
“Đúng, đúng, hình như là họ Du, Du Tĩnh Nhã.”
Âu Dương Phong tỉnh ngộ gật đầu, có thể nhớ một cái tên cô gái quê mùa, anh cảm thấy thật không dễ dàng.