Mấy ngày sau, đêm nào Tĩnh Nhã cũng sẽ bưng một bát tuyết lê đường phèn vào thư phòng, chẳng qua là cô cũng không nói đến chuyện ly dị, không phải là không muốn đề cập tới chuyện này, mà thật ra là cả hai người đều không nói được.
Cô không nói, anh không hỏi, anh không hỏi, cô cũng không nói, giống như là một loại ăn ý, thế nhưng ai cũng không biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.
Chứng ho khan của Diệp Bắc Thành đã đỡ hơn rất nhiều, thế nhưng vì bát tuyết lê đường phèn hàng đêm kia, anh luôn không kềm hãm được ho khan ra tiếng, thật giả lẫn lộn, đến cuối cùng, ngay cả chính anh cũng không phân rõ, rốt cuộc là anh có bệnh hay không có bệnh.
Mỗi buổi tối, cửa thư phòng bị đẩy ra, anh sẽ vừa trông đợi lại vừa lo âu, cửa bị đẩy ra, anh sẽ có thể gặp được cô, nhưng thấy cô, lại sợ cô nhắc lại chuyện ly dị, loại cảm giác lo được lo mất này, khiến anh cảm thấy có lẽ mình thật sự bị bệnh rồi, hơn nữa còn bị bệnh không nhẹ.
“Bệnh ho của anh đã khỏi rồi, tối mai em không cần nấu cái này cho anh nữa đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây