Dương Thiên Tuyết tức giận buông tay ra, thê lương nói: “Vậy ý của anh, chính là cô ấy tốt hơn em, nếu không phải cô ấy tốt hơn em, tại sao cô ấy có thể thay thế em, nhưng em lại không cách nào thay thế được cô ấy?”
“Tùy em thích nghĩ như thế nào, anh rất mệt, anh muốn nghỉ ngơi.”
Diệp Bắc Thành xoay người đi về phòng, đóng cửa lại, Dương Thiên Tuyết bị anh cự tuyệt đứng ở ngoài cửa, khóe mắt rưng rừng nhìn cánh cửa chằm chằm, tự nói với tâm, một ngày nào đó, nhất định anh sẽ phải quay về bên em.
Đêm rất dài, cũng rất lâu, nhưng dù sao thì ngày cũng sẽ đến, chỉ là một đêm đó, một ít thì người thống khổ, một ít người thì được giải thoát...
Sáng sớm, Diệp Bắc Thành uể oải đi ra khỏi biệt thự, tối hôm qua, gần như cả đêm anh không ngủ, yêu và hận đan xen nhau dày vò anh, khiến anh không thể buông tâm mà an yên ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây