Anh gỡ tay cô ra, trực tiếp đi vào trong, Tĩnh Nhã bước nhanh đi đến ngăn cản anh lần nữa: “Em biết, Bắc Thành à em thật sự biết! Em xin anh, không muốn anh giữ Thiên Tuyết ở lại đây qua đêm, anh muốn gì cũng được, nhưng đừng giữ cô ấy ở lại đây qua đêm, có được hay không? Em thật sự không chịu nổi...”
“Không phải tối hôm qua em đã nói, em bảo tôi đưa cô ấy lên giường, thì giữa chúng ta không ai nợ ai, vì một câu kia của em, ‘sau này mỗi người tự sống hạnh phúc cuộc đời của người nấy’, tôi không thế không cố gắng rồi!”
Nói xong, anh không quay đầu nhìn cô mà dứt khoát đi vào biệt thự, Tĩnh Nhã nghe được tiếng cửa đóng lại, “Rầm” một tiếng thật lớn, trong nháy mắt đem cuộc hôn nhân cô luôn muốn giữ gìn cẩn, thận đập một phát nát tan.
Cô ngồi thừ trên mặt đất, đầu óc cô trống rỗng, rõ ràng đã buông xuống tự tôn đi cầu hòa, nhưng kết quả chỉ hoài phí công.
Chuyện đã đến nước này, cô có ở lại đây cũng không thể khiến Diệp Bắc Thành quay đầu lại, nhưng cô lại không chịu đi, cô ôm một chút hi vọng cuối cùng, hi vọng anh có thể hồi tâm chuyển ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây