.
Hai ngày nay Doãn Mạt không có động tĩnh gì, Tĩnh Nhã cảm thấy rất sợ hãi, nhất mực chú ý trang bìa của tờ báo, không nhìn sẽ không thấy được tin xấu của cô và Diệp Bắc Thành, nhưng nếu thấy được theo lệ cũ thì không nên trầm mặc như vậy...
Suy đi nghĩ lại, cô quyết định tự mình về nhà cô ấy một chuyến, trước khi đi còn tắt di động.
Thực ra nếu không có chuyện gì đặc biệt thì coi như cũng không muốn tới nhà Doãn Mạt, bởi vì cha cô là một con ma bài bạc, mà cha Doãn Mạt lại là trưởng cục công an, cha cô không chỉ vào cục cảnh sát một lần, nhưng lần nào cũng được thả ra nhờ vào quan hệ giữa cô và Doãn Mạt, cảm kích đương nhiên là có, nhưng nhiều hơn là khó chịu.
Đứng trước cửa Doãn gia, cô yên lặng cầu khẩn trong nhà chỉ có mình Doãn Mạt, như vậy cô sẽ không phải lo cha cô ấy sẽ hỏi chuyện cha cô. Cũng vì lo lắng chuyện này, số lần cô qua Doãn gia một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thùng thùng...Cô ôm tâm trạng thấp thỏm, gõ cửa phòng.
Chốc lát, cửa cọt kẹt mở ra, lộ ra một khuôn mặt không hề xa lạ, nhưng cũng không là Doãn Mạt.
“Tiểu Du à, mau vào đi.” Mẹ Sở cười vẫy tay với cô.
“Dì, Mạt Mạt có ở nhà không ạ?” Tĩnh Nhã vừa đi vào trong, vừa nhẹ giọng hỏi.
“Có a, chẳng biết mấy ngày nay con bé trúng gió gì, không lên tiểu đội, cũng chẳng ra khỏi cửa, cả ngày buồn bực trong phòng, ba nó hỏi xảy ra chuyện gì nó cũng không nói.”
Nghe được hai chữ “Ba nó”, Du Tĩnh Nhã đã cảm thấy kinh sợ một hồi.
“Chú có nhà không ạ?”
“Ông ấy không, hai ngày nay ở cục có chuyện gấp.”
“Vậy là tốt rồi... “ Cô thở phào nhẹ nhõm.
Sở mẫu nghi ngờ hỏi: “Tốt cái gì?”
“Ah ah, không có gì, không có gì!” Cuống quít xua tay, cô chỉ chỉ về hướng cầu thang: “Cháu lên tìm Mạt Mạt.”
Cô chạy nhanh tới trước phòng Doãn Mạt, gõ cửa, không thấy ai ra mở liền trực tiếp mở cửa đi vào.
“Này này, cậu bị sao thế? Ban ngày ngủ cái gì?” Tĩnh Nhã đi tới bên giường, nghi ngờ chất vấn.
Một cánh tay vươn ra từ trong chăn, tiếp đến là đầu người, rồi người kia bò dậy.
“Oa, thất tình?” Du Tĩnh Nhã kinh ngạc đè lại bả vai của cô, nhìn chằm chằm cô đầu tóc ngắn tũn.
“Làm sao cậu biết... “ Doãn Mạt bĩu môi ngẩng đầu lên.
“Không phải mỗi lần thất tình đều sẽ cầm tóc khai đao sao?” Cô bên cạnh quan sát, một bên cảm thán: “Dường như lần này rất nghiêm trọng.”
“Chỉ cậu hiểu tôi.” Doãn Mạt tức giận trừng cô: “Buông tay chị đây là anh ta sai, rồi một ngày anh ta sẽ biết, chỉ có chị đây thương anh ta nhất!”
Phốc...
Tĩnh Nhã bất khả tư nghị cười to: “Cậu bị đá?”
Doãn Mạt không cam lòng giải thích: “Thật ra cũng không hoàn toàn là như vậy, mình vốn quyết định làm vậy từ lâu rồi, nhưng không muốn gây tổn thương cho anh ta, cho nên vẫn chưa nói, kết quả...”
“Kết quả để anh ta nói trước?”
Rất bi thương gật đầu, cô nàng phẫn uất tổng kết: “Đối với người khác nhân từ chính là tàn nhẫn đối với mình, những lời này quả nhiên có đạo lý!”