“Anh bớt nói những lời buồn nôn!” Tĩnh Nhã chán ghét hất tay anh ta ra: “Anh có nghĩ đến hay không, anh làm như vậy là đúng hay sai? Nếu Bắc Thành biết được chuyện này, anh ấy sẽ đau lòng ra sao? Giữa hai người có hơn hai mươi năm tình bạn, anh không thể vì ham muốn cá nhân mà làm ra chuyện không có đạo đức như vậy được!”
“Thế nhưng tôi đã làm, và không có suy nghĩ sẽ hối hận, đồng thời tôi đã chuẩn bị để cắt đứt tình bạn đó, có thể chuyện tôi làm là vạn sai ngàn sai, nhưng tôi không hề cảm thấy yêu em là có lỗi, vốn dĩ tình cảm là chuyện không thể khống chế, em không hiểu cảm nhận của tôi cũng không sao, tuy nhiên tôi sẽ không bỏ qua quyền lợi tranh thủ tình yêu của chính mình!”
“Thật hay cho một câu cắt đứt tình anh em.” Bỗng nhiên phía sau vọng đến âm thanh, hệt như một cú nổ, nháy mắt quét sạch mọi nơron thần kinh, cô quay lại, đập vào mắt cô là gương mặt đầy tuyệt vọng của Diệp Bắc Thành.
Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Bắc Thành khiến anh ta có chút hoảng loạn, nhưng tựa hồ rất nhanh, anh ta đau đớn nhắm mắt lại, chuyện nên đến đều sẽ đến, nên đối mặt cũng phải đối mặt rồi.
“Bắc Thành, anh đừng giận, Phí Thiểu Thành anh ta chỉ vui chơi thôi, anh ta là anh em của anh, chắc chắn sẽ không làm chuyện phản bội lại tình bạn của hai người!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây