Tĩnh Nhã ai oán nhìn thẳng vào mắt anh, bảy tám ngày qua, anh vẫn luôn trốn không chịu gặp cô, anh không biết, cô nhớ anh nhiều như thế nào!
Diệp Bắc Thành bước nhanh về phía trước cửa sổ, thò đầu ra nhìn, rồi xoay người tức giận chất vấn: “Em lại dám leo thang, có phải em muốn chết rồi hay không?”
“Làm sao? Anh quan tâm đến em sao? Dù sao anh cũng sẽ không mở cửa cho em, nếu chết rét ở bên ngoài, còn không bằng tranh thủ tìm hy vọng, không phải bây giờ em không chết sao? Ý chí kiên cường của em đã chứng minh em thắng!”
“Em đi ra ngoài cho anh, anh không muốn nhìn thấy em.”
Diệp Bắc Thành đi qua người cô, quanh thân tản ra khí lạnh, ép Tĩnh Nhã không dám tiến lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây