“Diệp Bắc Thành, anh nghe rõ cho tôi, tôi không cần anh phải tẩy trắng cho tôi, bởi vì tôi không thẹn với lương tâm, tôi thề với trời là tôi chưa làm chuyện gì có lỗi với anh, vì vậy, tôi sẽ không cảm kích anh đâu, người khác muốn nói gì thì kệ cho bọn họ nói, tôi không quan tâm! Tôi đi đường của tôi, tôi mặc kệ người khác muốn nói thế nào thì nói!”
Cô dùng sức giậm chân, đi tới bậc thang trước cửa ngồi xuống, quay đầu rống lên với cánh cửa đang đóng chặt lần nữa: “Nếu hôm nay anh không mở cửa, tôi sẽ ngồi ở nơi này một đêm, tôi cũng không tin anh có thể ở trong đó suốt một năm ba sáu mươi lăm ngày, tôi sẽ lấy thời gian cả đời mình với anh, tôi không sợ mình không có khả năng!”
Cô quật cường ngồi ở trên nền đá cẩm thạch, trời đông giá rét, gió đêm lạnh lẽo thổi đến, mấy ngày qua sức khỏe của cô không được tốt lắm, bây giờ cô chỉ ngồi một lát đã hơi không nhịn được, thế nhưng cô lại không chịu đi, cô dùng hai tay ôm thật chặt lấy đầu gối của mình, khích lệ mình hết lần này đến lần khác: “Chịu đựng, ba chồng đã nói, chỉ cần kiên trì, rồi sẽ có tất cả.”
Trời càng ngày càng tối, gió càng thổi càng lạnh, cánh cửa sau lưng vẫn không có dấu hiệu được mở ra, Tĩnh Nhã cảm thấy mình không thể đợi không như vậy được, nếu Diệp Bắc Thành quyết tâm không gặp cô, vậy dù tối nay cô có chết ở chỗ này cũng không ai biết.
Cô đứng dậy đi tới bên trái biệt thự, bên kia có một cái thang rất dài, lần đầu tiên lúc tới nơi này, cô đã chú ý tới nó, bây giờ, cô quyết định đánh một trận cuối, nếu cô leo lên, cô có thể gặp được Diệp Bắc Thành, có thể nói rõ ba mặt một lời với anh, nếu xui xẻo đang trèo bị rớt xuống, nói như vậy là giữa cô và anh vô duyên với nhau, cho dù té chết cô cũng nhận!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây