“Ba, tại sao tình yêu lại đau khổ như vậy, mệt mỏi như vậy? Tại sao giữa con và Bắc Thành, luôn có ngăn cách và mâu thuẫn? Tại sao chúng con không thể có cuộc sống bình thường như bao người khác, ân ân ái ái, không tranh cãi không làm khó...”
Diệp Quốc Hiền chăm chú nhìn cô, nghiêm túc uốn nắn: “Tĩnh Nhã con nói vậy là sai rồi, người bình thường cũng có phiền não của người bình thường. Cho tới bây giờ, không ai có thể nói rõ được chữ tình này là gì, nhà giàu có ân oán của nhà giàu, gốc cây có khổ não của gốc cây, mặc kệ con ở vị trí nào, chuyện tình cảm cũng không thể thuận bườm xuôi gió được. Lúc ba mươi tuổi, có thể vì còn trẻ, con sẽ thích ồn ào, thích nháo nhiệt; đến khi các con già rồi, sẽ phát hiện thì ra khi đó, con cũng không biết thế nào là yêu, nhưng con sẽ vui mừng, con sẽ hiểu. Vì vậy nếu con vượt qua được, bánh mì ở đó, tình yêu đó, hạnh phúc cũng sẽ ở đó(*).”
(*)Câu này lấy từ câu: Bánh mì ở đó, sữa ở đó, mọi thứ cũng sẽ ở đó. Trích dẫn từ bộ phim “Lenin năm 1918” của Liên Xô cũ. Trong chiến tranh, tình trạng thiếu nguyên liệu phổ biến, Vasily vệ sĩ của Lenin đã đưa cho vợ và một ổ bánh mì, và kiên quyết nói với vợ “Bánh mì ở đó, sữa ở đó, mọi thứ cũng sẽ ở đó”
Tĩnh Nhã không biết sau đó mình rời khỏi phòng cha chồng như thế nào, chỉ là đêm hôm đó, cô vẫn đang suy nghĩ câu nói kia: “Nếu vượt qua, bánh mì ở đó, tình yêu đó, hạnh phúc cũng sẽ ở đó.”
Diệp Bắc Thành đã biến mất hai ngày, Tĩnh Nhã không tìm được anh, cũng không đi tìm nữa, cô nghe theo lời đề nghị của cha chồng, có lẽ thay vì cả hai đều đau khổ, cả hai nên cho nhau thời gian để tỉnh táo thì tốt hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây