Suốt quá trình băng bó, hai người không nói một câu, rõ ràng chỉ là một bước nhỏ, nhưng chẳng ai tiến lên cả.
Đêm đã vào khuya, Diệp Bắc Thành đã ngủ, tiếng hít hở đều đều của anh vang lên bên tai cô, nhưng Tĩnh Nhã lại không ngủ nổi, trong đầu cô nặng nề tâm sự, cô trằn trọc trở mình, mặc dù người kia nằm ngay bên cạnh cô thôi, nhưng dũng khí liếc nhìn người ta một cái cô cũng chẳng có…
Trở mình, cô tìm ngón tay bị thương trong bóng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ sợ đánh thức anh.
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức, nhưng Diệp Bắc Thành vẫn bị đánh thức, chẳng qua anh không hề lên tiếng, để cô cầm tay mình đặt trước ngực.
Anh không biết cô muốn làm gì, chẳng qua anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, nhịp tim cô đập vô cùng nhanh. Cô cẩn thận dùng hai bàn tay bắt được tay anh, tựa như đang nâng niu một món đồ quý giá vô ngần, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve, bỗng giọt nước ắt ấm nóng rớt xuống, anh ngẩn người vài giây mới nhận ra đó là nước mắt của cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây