Buổi tối, trên bàn ăn, lần nữa mùi thuốc súng bung dù rực rỡ.
Từ cái ngày Diệp Bắc Thành cảnh cáo không cho mẹ mình đi đánh bài vào ban đêm, Đậu Hoa Nguyệt không hề xem đó là chuyện to tát, thậm chí bà ta còn đi đánh bài đến tận sáng mới về, sau đó ngủ nguyên một ngày thẳng đến tối mới dậy ăn cơm.
Cô đơn một mình... Điện thoại vừa reo, Đậu Hoa Nguyệt liền đứng dậy đi tới nghe, vào giờ này mà có điện thoại thì chỉ có thể là tìm Đậu Hoa Nguyệt.
“Alo? Là bà Vương sao, tôi ăn xong ngay thôi, chờ tôi một chút nha.”
“Cái gì? Bà nói gì?” Giọng nói bình tĩnh của bà ta bỗng nhiên trở nên dữ dội.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây