Diệp Bắc Thành đứng ngồi không yên cả một buổi chiều, anh liếc mắt nhìn giờ dưới thanh taskbar không biết bao nhiêu lần, còn phân phó với Lý Đạt, nếu phu nhân trở về, lập tức thông báo cho anh, nhưng nguyên một buổi chiều đến cái bóng của Lý Đạt cũng không thấy.
Một mình anh ngồi trong công ty cho đến chập tối, mới đứng dậy cầm áo khoác chuẩn bị về nhà, dọc đường đi anh hi vọng là Tĩnh Nhã đã về nhà.
Nhưng anh đã sớm thất vọng, khi anh chạy như bay về nhà nhưng lại không nhìn thấy Tĩnh Nhã, phòng ngủ vắng ngắt, không có hơi thở của cô, trái tim anh cũng trùng xuống.
Cơm tối cũng không ăn, anh lái xe ra ngoài tìm cô, tìm một cách mù quáng, vốn muốn đi tìm Địch Đằng Vũ, nhưng anh lại không biết tên kia ở đâu, chuyện anh ta là thanh mai trúc mã của Tĩnh Nhã, anh cũng chỉ mới biết, còn lại hoàn toàn mù tịt.
Tĩnh Nhã cùng Địch Đằng Vũ leo núi hết một buổi trưa, thật lòng phải thừa nhận, rằng tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều, lúc cô đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa xa điên cuồng gào: “Diệp Bắc Thành là của tôi.” Khoảnh khắc này, toàn bộ sự tự tin của cô rốt cục cũng quay về với chủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây