“Thật sự là đến thua với em!” Anh ta ngồi xuống: “Anh vô cùng muốn đi, nhưng ra khỏi nhà hàng này lại không tài nào đi được, con mẹ nó anh đây lăn lộn trong giang hồ mười mấy năm, cũng chỉ khi đối mặt với em là mất sạch tiền đồ.”
Tĩnh Nhã hờn giân không quan tâm đến anh ta, nhưng thật ra trong lòng lại rất vui vẻ.
“Chúng ta ăn cơm, muốn ăn gì nào?” Địch Đằng Vũ cầm lấy thực đơn đẩy lên trước mặt cô.
“Không muốn ăn.”
“Sao thế? Còn giận? Anh vì em tôn nghiêm đều không cần, như thế nào còn giận?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây