“Thì ra em đã biết.” Anh khó chịu cúi đầu xuống, giải thích nói: “Xin lỗi, vừa rồi anh không cố ý muốn lừa gạt em.”
“Không cố ý, vậy là cố tình?”
Tĩnh Nhã đau lòng nhìn anh, thất vọng với sự lừa dối của anh.
“Anh không nói cho em biết, là vì sợ em hiểu lầm, thật ra thì tối hôm qua anh say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, nếu anh còn chút ý thức thì anh cũng sẽ không đến nơi đó, cho dù anh qua đêm ở nhà cô ấy, nhưng anh và cô ấy không phát sinh chuyện gì cả, Tĩnh Nhã, em phải tin tưởng anh.”
“Em chỉ tin tưởng vào đôi mắt của mình, em đứng ở ngoài cửa sổ nhà cô ta, biết anh ngủ ở trên giường cô ta, em chỉ tin tưởng cái này. Lời nói đầu môi vĩnh viễn đều không thể tin, giống như anh vừa mới nói dối em ấy, nói tối hôm qua ở chỗ của Phí Thiếu Thành, nhưng nếu em không tận mắt nhìn thấy, có phải em sẽ tin lời nói dối của anh hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây