.
Tĩnh Nhã đưa tay lau hết nước mưa trên mặt, cả người không nhịn được mà run rẩy, Phì Thiếu Thành nhanh chóng cởi áo khoác phủ lên người cô, gần gũi nói: “Áo quần trên người cô đều đã ướt, mau trở về phòng đi.”
“Không sao, tôi muốn im lặng, anh đi ngủ đi, không cần phải để ý đến tôi.”
Phí Thiếu Thành không vì câu nói kia của cô mà rời đi, anh ta cầm ô, thay cô đội hết mưa lẻ tẻ, thỉnh thoáng liếc cô một cái đánh giá người phụ nữ này.
Cô cúi đầu, nhìn gợn sóng lăn tăng ngay dưới mắt, cho dù không có ánh trăng làm nền, cũng không có ánh đèn soi rọi, nhưng gương mặt thanh đạm ung dung cứ như cũ khiến người ta rung động, Phí Thiếu Thành nhìn cô chăm chú, dần có chút thất thần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây