Diệp Bắc Thành nắm vai cô lật lại, cho cô mặt đối mặt với anh, cực kỳ ôn nhu giải thích: “Em xem em đánh hai người họ thành dạng gì? Nếu anh không làm bộ dáng đó, thật sự không thể nào nói nổi, lại nói làm sao, bọn họ là mẹ và em gái của anh, chẳng lẽ em muốn anh vì em mất hết tính người a?”
“Anh làm bộ dáng này để cho em nhìn cái gì? «lời dạy bảo con gái», «cảnh giác con gái», «Đạo đức kinh» sao? Anh cho rằng anh là Khổng Tử a? Trong thư phòng anh có những cuốn sách này tại sao không cho em gái anh xem? Anh nhìn cô ấy được cưng chiều biến thành dạng gì!”
Tĩnh Nhã đặt mông ngồi trên giường, toàn thân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng đau.
“Anh biết em chịu oan ức, em cho rằng nhìn em như vậy anh không đau lòng a?” Diệp Bắc Thành giơ tay sờ hai má cô: “Ngay cả một đầu ngón tay anh cũng không dám chạm em, nhìn thấy khuôn mặt này của em, anh cảm thấy trong lòng như bị cào cấu....”
Mặc dù có chút buồn nôn, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh Tĩnh Nhã cảm giác anh không nói dối, cơn tức trong giây lát tiêu tan không ít, cô tức giận nhắc nhở: “Nếu đau lòng còn không mau lấy thuốc mỡ cho em, lỡ mặt em để lại sẹo, không phải anh sẽ có lý do quay về với Dương Thiên Tuyết?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây