.
Thiên Tuyết chán nản nắm chặt mười ngón tay, bình tĩnh nói: “Mẹ, chuyện tình cảm mẹ không hiểu đâu, đừng xen vào mù quáng nữa, chuyện của con con sẽ tự xử lý.”
Cô xoay người đi tưới trước mặt Diệp Bắc Thành, nhìn vết thương của anh, khổ sở nói: “Bắc Thành, xin lỗi...”
“Cái này không trách em được, người có lỗi vốn là anh.”
Diệp Bắc Thành nghĩ vậy lòng càng đau hơn, vết thương trở nên chết lặng, thấy Thiên Tuyết lúng túng như vậy, anh cảm thấy tất cả bất hạnh của người phụ nữ này đều do anh gây ra cho cô, sự hổ thẹn này, đau nhức hơn cả mưa đá xối vào tim.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây