.
“Cô hận tôi sao?” Giọng cô nhẹ bẫng.
“Không hận.” Dương Thiên Tuyết lắc đầu một cái: “Tôi chỉ hận chính mình.”
“Tại sao?”
“Nếu như ba năm trước, tôi không tùy hứng chạy đi tìm Diệp Bắc Thành, thì cũng không gặp phải sự cố ngoài ý muốn, càng sẽ không mất trí nhớ tận ba năm mới có thể trở về, ba năm, đối với hai người yêu nhau nói dài cũng không dài, nhưng đối với tôi mà nói thì đó là đoạn thời gian tàn khốc, bởi vì, lúc kí ức tìm về, từ một người đáng yêu, nhưng lại biến thành một người khác.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây