.
Diệp Bắc Thành đi thụt lùi mấy bước, đến một nơi có ánh đèn hắt ra, cẩn thận quan sát mặt trên của mảnh trúc, ở đó bị lửa xén không nhìn ra bên trên đã viết cái gì, nhưng có một câu vẫn còn nguyên vẹn: “Cả đời nên có ít nhất một lần, vì một người mà quên mình...”
Anh sửng sờ, không rõ câu này là có ý gì, chẳng qua là cảm thấy trong lòng hết sức khó chịu.
Không nói ra được đó là cảm giác gì, tựa như là rất vui, nhưng cũng rất khổ sở.
“Đây là thứ gì thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây