.
Thiên Tuyết lại bắt đầu nũng nịu, Tịnh Nhã không chịu nổi bầu không khí này, cô sợ nghe thấy câu trả lời của Diệp Bắc Thành, vì vậy cô bước nhanh hơn, vô hình trung, ba cái bóng dần tách rời, cô đi ở phía trước, hai người bọn họ đi ở phía sau.
Dường như Dương Thiên Tuyết cũng không có thói quen đi dạo ba người, vì vậy sau khi Tịnh Nhã chủ động tiến lên, cô ta cũng không gọi cô lại, càng không có ý muốn đuổi theo.
Sau lưng dường như truyền tới tiếng nói chuyện, cô không tận lực nghe, cũng không muốn nghe, chỉ vùi đầu đi đường của mình, phong cảnh dọc đường đi có đẹp thế nào đi nữa, cũng không liên quan gì đến cô...
“Bắc Thành, bây giờ anh còn giữ vật đó không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây