.
“Thiên Tuyết rời đi mấy năm qua, anh đã từng cho rằng, không có cô ta thì cả đời này anh sẽ chỉ còn lại sự thống khổ, thế nhưng trên thực tế anh đã có thể dần dần quên, nếu trước kia đã có thể, vậy sau này cũng nhất định có thể.”
Tịnh Nhã cười thê lương, cô xoay người lại nhìn thẳng vào Diệp Bắc Thành, sâu kín nói: “Trước kia là không có hy vọng, nhưng bây giờ, đã có hy vọng rồi, vậy thì không có khả năng sẽ quên nữa...”
Tình cảm của anh dành cho Dương Thiên Tuyết sâu như biển cả, làm sao có thể biết rõ cô ta còn sống, ở cùng một thành phố, còn có thể không không quan tâm mà sống vui vẻ bên cạnh người phụ nữ khác.
Đó là chuyện không thể nào, thật sự là chuyện không thể nào, ngay cả Tịnh Nhã cũng rất chắc chắn, thì sao Diệp Bắc Thành có thể không biết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây