Qua một lúc, Lý Đạt mang thuốc tới, Tĩnh Nhã uống lại nằm lên giường nghỉ ngơi. Mơ màng cô nghe thấy tiếng di động vang lên đầu giường. Cô cầm lên nhìn lại là một dãy số xa lạ, chuẩn bị nghe máy thì điện thoại đã cúp.
Một lát sau, cô nhận được tin nhắn, hẹn gặp mặt ở quán cà phê dưới lầu. Cũng không thấy ký tên ai.
Tĩnh Nhã vốn không muốn đi nhưng cảm thấy kỳ quái ai có thể muộn gặp cô ở Hải Nam chứ? Cô lăn qua lộn lại không ngủ được bèn đứng dậy, mặc quần áo tử tế đi xuống lầu.
Tầng một khách sạn có một quán cà phê U.B.C, Tĩnh Nhã đoán chắc ở đây, cô tò mò đi vào, ánh mắt dò xét một vòng nhưng không thấy khuôn mặt quen thuộc nào cả.
Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Cô gửi tin nhắn cho đối phương, không bao lâu sau một bóng người đỏ rực đi giày cao gót lộc cộc tới trước mặt cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây