Diệp Bắc Thành sửng sốt một chút, ân cần hỏi: “Sao thế?” Nói là ân cần nhưng chỉ cố ý để cho người ngoài thấy. Ánh mắt kia rõ ràng là cười trên sự đau khổ của người khác.
Diệp Bắc Thành cũng không ăn ý như Địch Đằng Vũ. Anh có thể biết cô đang không vui nhưng tuyệt đối không biết trong lòng cô nghĩ gì...
“Rốt cuộc thế nào chứ?” Anh chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm lần nữa. nêu không phải vì ngại ba mẹ chồng đang ở đây, Tĩnh Nhã thật sự muốn nhét đồng đồ ăn trước mặt vào miệng anh.
“Em nghỉ làm rồi!”
Cô nói đơn giản mấy chữ này, Đậu Hoa Nguyệt lập tức châm biếm: “A, đoán chừng là bị sa thải đúng không? Sao mà nửa ngày mới dám nói chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây