Đêm khuya như nước, luôn có chút tiếc nuối. Anh vuốt ve cổ tay sáng bóng của Tĩnh Nhã, than thở: “Chiếc vòng đeo tay kia ngay từ đầu anh đã muốn đưa cho người anh quan tâm nhất. Anh và Thiên Tuyết không có duyên phận. Anh nghĩ rằng anh sẽ luôn yêu cô ấy. Nhưng cho tới bây giờ, anh không thể không thừa nhận, anh không thể khống chế bản thân mà thích em được!”
Tĩnh Nhã bừng tỉnh: “Nói cách khác, anh đưa chiếc vòng kia cho em không phải vì không biết đưa cho ai chẳng qua chỉ đơn giản muốn đưa tặng cho người anh quan tâm nhất sao?”
Anh gật đầu: “Đúng thế, chính là như vậy!”
“...” Phụ nữ khi yêu rất ngốc nghếch, phụ nữ khi yêu đơn phương càng ngốc hơn. Sao cô lại dễ dàng tin tưởng lời của Thi Hà Nhu như vậy chứ? Lời của người đàn bà đó có thể tin sao?
Hiện tại nói gì cũng đã muộn, đồ đã vỡ rồi sao có thể gắn lại được chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây