Vai của anh chỉ có thể dựa trong lúc nhất thời, chứ không thể dựa cả một đời, từ mười năm trước, cô đã học được cách kiên cường một mình.
“Sao anh biết tậm trạng em không tốt?”
Tìm một chố ngồi xuống, cô nghi ngờ chau mày hỏi.
Địch Đằng Vũ cười cười, chỉ vào mặt cô: “Em đấy, anh thật không hiểu, nếu như tâm trạng không tốt, anh nói Giáng sinh là thời điểm vui vẻ, sẽ không định ăn lễ một mình chứ?”
Tĩnh Nhã nhìn đăm đăm sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, không nói gì chỉ cười cười, đúng, Địch Đằng Vũ rất hiểu cô, so với người đàn ông kia hiểu rõ hơn nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây