Vốn dĩ trong lòng đã không thoải mái, từ sau khi nghe người đàn ông kia giới thiệu tên của chính mình thì cảm giác này càng thêm mãnh liệt,
Địch Đằng Vũ đứng một bên thì thầm vài câu với Tĩnh Nhã, sau đó cười rời đi.
Trên đường trở về, mặt mũi Diệp Bắc Thành âm u đến dọa người, anh không nói câu nào chỉ chăm chú lái xe, Tĩnh Nhã nhìn anh hồi lâu, mới nghi ngờ hỏi: “Anh sao thế? Giống như rất không vui.”
“Vâng, tôi không vui, rất không vui.”
Nghe xong câu trả lời của anh, lòng Tĩnh Nhã như nở hoa, cho rằng anh đang ghen, nhưng câu nói tiếp theo của anh lại làm cho tâm trạng đang hừng hực lửa của cô bỗng chốc lạnh như mặt ngói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây