Thành ra câu kia biến thành: “Lạn Đông Qua xin lỗi Tĩnh Nhã.”
Chóp mũi Tĩnh Nhã đau xót, càng không khống chế được tuyến lệ, nước mắt cứ như hạt đậu lần lượt rơi xuống.
Địch Đằng Vũ chính là người như vậy, xưa nay đều không nỡ lòng khiến cô chịu chút nào thiệt thòi, mặc kệ là sao, mặc kệ là cô không đúng.
“Em đây là làm gì? Không muốn để cho người ta sống có đúng không?”
Tĩnh Nhã nghẹn ngào dời mắt về phía khác, lau nước mắt không ngừng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây