Diệp Bắc Thành cười xấu xa, hôn lên mu bàn tay của cô: “Đừng tưởng rằng tôi đùa giỡn, nếu em không tin, em sẽ hối hận đấy.”
Anh đứng dậy sửa sang lại quần áo, dương dương đắc ý: “Tôi có chuyện muốn đi ra ngoài, nhớ chừa lại nửa giường cho tôi, ngủ ngon Thân Ái.”
Sau khi tiêu sái xoay người, anh đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài, Tĩnh Nhã hét lên với cái bóng lưng của anh: “Đi ra ngoài cũng không cần trở lại...”
Kết quả, Diệp Bắc Thành đi lần này thật đúng là không trở lại, Tĩnh Nhã cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, mắt thấy đã đến mười hai giờ, cô thật sự không thể nào ngủ được liền đứng dậy lặng lẽ đi xuống lầu.
Ngồi ở trên ghế trong vườn, cô lơ đãng nhìn về phía bên trái, cô vẫn nhớ lới đêm hôm đó Diệp Bắc Thành đã nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây