Lần nữa trở về phòng ngủ, Diệp Bắc Thành khoanh hai tay trước ngực, nghịch ngợm ngăn cô lại: “Em khóc?”
“Tôi không.” Cô cúi đầu, muốn tránh khỏi tầm mắt của anh.
“Còn nói không có? Không có vậy sao em không dám nhìn tôi?”
“Nhìn anh tôi thấy phiền lòng.”
Hắc, Diệp Bắc Thành không vui: “Tôi nói này Thân Ái, mới sáng sớm ngày ra, tôi đã làm gì khiến em phải phiền lòng?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây