“Không tin là đúng.” Mẫn Chỉ mở miệng nói: “Chuyện này quá kỳ hoặc, chúng ta cần phải có chứng cứ xác thực. Chứ cứ tùy tiện định tội, là không công bằng với tất cả mọi người.”
“Bây giờ mình đang rất tò mò, muốn biết ai có thể xoay nhiều người như chong chóng như vậy, đùa giỡn được với nhiều người đến vậy.” Ngu Đình Huyên nắm chặc quả đấm nói: “Chờ đến ngày lộ chân tướng, mình nhất định phải chiêm ngưỡng thật kỹ dung nhan của kẻ đó mới được.”
“Như vậy, chắc người thứ ba này đã biết bây giờ Tô Ảnh trở về.” Mẫn Chỉ tiếp tục phân tích: “Vì vậy, cậu phải cẩn thận nhiều hơn mới được. Nói không chừng, người kia sẽ lại để mắt tới cậu. Tất nhiên, người đó lại để mắt tới cậu cũng là chuyện tốt, như vậy kẻ đó sẽ tự để lộ người thật và mục đích của mình, nhờ thế chúng ta tìm ra kẻ đó dễ dàng hơn.”
Ngu Đình Huyên gật đầu theo: “Mình cũng cho là vậy. Con người ta mưu tính việc gì, đều có mục đích cả. Không cầu tài, cầu người, cầu tình cảm, thì cũng là báo thù... Tóm lại là chắc chắn có mục đích. Trên đời này không tồn tại người nào không có mưu đồ gì, nhàn rỗi không chuyện gì nên giết người chơi đâu. Vì vậy, cậu thử nghĩ xem, xung quanh cậu có người nào muốn lấy được thứ gì đó từ trên người cậu, hay người bên cạnh cậu không?”
“Mình không biết.” Tô Ảnh lắc đầu: “Nếu biết, mình đã không cần phải khổ não như thế này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây