“Được, vậy em sẽ mỏi mắt mong chờ.” Tô Ảnh không cảm xúc nói: “Anh đã nói xong rồi, em có thể đi được chưa?”
“Tô Ảnh, em...” Phó Thịnh bi thương nói: “Bây giờ em ghét anh đến mức không muốn nói chuyện với anh cơ à?”
“Nếu đã biết, tại sao anh còn muốn hỏi?” Tô Ảnh từ từ ngước mắt lên: “Cần gì phải tự rước lấy?”
Tô Ảnh xoay người muốn đi.
“Tô Ảnh!” Phó Thịnh lại gọi cô lại: “Nếu đối tượng là em, cho dù có bị em sỉ nhục một trăm lần mười ngàn lần, anh vẫn sẽ không từ bỏ! Ba năm trước, anh không bảo vệ tốt cho em, là do lỗi của anh! Nhưng bây giờ, anh sẽ không dễ dàng nới lỏng tay đâu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây