Diệp Tự vẫn giữ vẻ bình tĩnh xuất trần như thường lệ: “Là cô tự tìm chỗ chết, Mạnh Tiểu Ngư. Tôi đã cho cô quá nhiều cơ hội rồi. Nhưng hết lần này đến lần khác cô không biết quý trọng nó.”
Mạnh Tiểu Ngư đột nhiên chống hai cánh tay, từ từ đứng lên: “Không, không phải như vậy! Diệp Tự, anh đừng làm vậy với em! Tô Ảnh đã chết rồi, anh không còn chút hy vọng nào nữa, anh chỉ có thể nhìn về phía trước! Anh nhìn em đi, anh nhìn em đi! Em có thể cho anh tất cả những gì anh mong muốn! Nếu anh thật sự thích Tô Ảnh, thậm chí em sẽ cho phép anh tìm tiểu tam, em còn có thể giúp anh tìm một cô gái giống như Tô Ảnh làm tình nhân bên ngoài của anh! Chỉ cần anh đừng rời bỏ em, em sẵn sàng làm tất cả vì anh!”
“Không cần.” Diệp Tự nhàn nhạt nhìn Mạnh Tiểu Ngư: “Tôi tác thành cho cô và Đổng Cường, trở về sống qua ngày cho tốt đi! Mấy năm nay, cô cũng lấy được không ít lợi ích từ bên chỗ ông nội của tôi, những lợi ích này đủ để các cô sống qua ngày cho đến hết đời. Đổng Cường, cậu từng theo tôi vào sinh ra tử, thi hành không ít nhiệm vụ nguy hiểm thay tôi. Vì vậy cho dù cậu đã phản bội tôi, tôi cũng sẽ không làm gì cậu cả. Cầm số tiền này, cùng Mạnh Tiểu Ngư sống cuộc sống bình thường đi!”
Trợ lý của Diệp Tự đặt một chiếc cặp ở trước mặt Đổng Cường, rồi lui sang một bên.
Đổng Cường mở cặp táp ra, chỉ nhìn lướt qua, cũng biết Diệp Tự không lừa mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây