Tô Ảnh gật gật đầu, ôm cổ Tô Như Quân nói: “Trên thế giới này, có người tốt, có người xấu, có người may mắn, cũng có người bất hạnh. Càng nhìn thấy người khác bất hạnh, con càng cảm kích trời xanh, đã cho mẹ bình an trở lại bên cạnh con, con đã rất thỏa mãn rồi!”
Tô Như Quân cảm khái vỗ vỗ tay Tô Ảnh cánh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang nghĩ tới điều gì.
Một lúc sau, dì ấy liền bưng một bàn ăn đã làm xong lên.
Tô Ảnh dìu Tô Như Quân đi vào phòng ăn, bảo dì cùng ăn bữa trưa phong phú.
Lúc nghỉ trưa, Tô Ảnh giống như trước đây, cùng Tô Như Quân nằm trên một chiếc giường, kể hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Tô Như Quân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây