Ngu Đình Huyên khinh thường nhìn về phía Phó Thịnh, nói: “Anh ta có ở đây, mình vẫn sẽ nói như vậy.”
Phó Thịnh ở cạnh đó bày tỏ không biết phải làm sao.
“Bên ngoài các cậu vẫn nên giả vờ không quen biết mình đi.” Tô Ảnh tiếp tục nói: “Quả thật, mình có rất nhiều nỗi khổ không thể nói ra được. Sau này, mình sẽ giải thích với các cậu.”
“Được, chỉ cần cậu vẫn nhận chúng mình là chị em, bao nhiêu nỗi khổ mình cũng có thể chấp nhận được.” Ngu Đình Huyên nói: “Cậu không phải là người thích nhẫn nhịn, nếu chuyện này nghiêm trọng đến mức cậu cần phải mai danh ẩn tích tránh né ba năm, có thể thấy nó chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Mặc kệ là vì lý do gì, bản thân cậu nhớ phải cẩn thận. Còn nữa, lúc cần bọn mình làm gì, cậu cứ việc mở miệng.”
Tô Ảnh thấy Vi phu nhân đi về phía bọn họ, không thể nói sâu hơn được nữa, nên cô chỉ hàm hồ gật đầu: “Mình biết rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây