Đan Xuyên nhanh chóng mặc quần áo lên người, kiểm tra một lượt thấy bản thân không có sơ hở, lúc này Tô Ảnh mới đi mở cửa.
Quả nhiên người đứng ngoài cửa là Phó Thịnh.
“Cho, bữa sáng này.” Phó Thịnh không hề lảm nhảm như tối hôm qua mà trực tiếp đưa bữa sáng cho cô.
Tô Ảnh bất đắc dĩ nói: “Chồng tôi cũng đang ở đây, anh đưa bữa sáng cho tôi như vậy thật sự không sao chứ?”
“Tôi cũng đã nói rồi, em không muốn ăn thì ném đi là được rồi.” ánh mắt sắc bén của Phó Thịnh lướt qua người Tô Ảnh dừng trên người Đan Xuyên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây