Đan Xuyên cười khẽ nói: “Vị tiên sinh này đến đây chỉ thẳng vào mặt tôi, nói tôi là Vi Thiến Thiến, còn nói là tôi còn sống. Tôi cũng không hiểu ngài ấy đang nói gì nữa. Anh Tề, vị này là?”
Anh Tể ngay lập tức phản ứng, nói với Vi Hiên Dân: “Vô tiên sinh, có phải ngài nhận sai người rồi không? Cậu ấy là Đan Xuyên, là một trong những khách mời đêm trong bữa tiệc mừng đêm nay của chúng ta.”
“Đan, Đan Xuyên? Cậu ta là Đan Xuyên? Vi Hiên Dân vẻ mặt không thể tin nổi: “Không, không thể nào. Nó rõ ràng là Vi Thiến Thiến. Không tin, cậu xem đi!”
Vi Hiên bước một bước dài vọt tới trước mặt Đan Xuyên, một phen kéo tay áo cô lên: “Cậu xem đi, trên tay nó có vết roi. Vết sẹo này là vào năm mười tuổi…”
Vi Hiên Dân đang nói liền im bặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây