Ngực Phó Thịnh tưởng như bị ai đó dùng cây sắt mà đâm mạnh vào, đau đớn từng cơn.
“Phó tổng…” Những người xung quanh nhận ra Phó Thịnh khác thường, nhao nhao không dám đến gần, chỉ dám đứng yên tại chỗ, thận trọng nhìn anh.
Mà ánh mắt Phí Thịnh từ đầu đến cuối chỉ đặt trên một người.
Tô Ảnh dường như nhận ra được điều gì, nhưng vẫn không dâm quay đầu, chỉ có thể khom người đem Đan Dạ kéo đến bên người mình: “Đông người không nên chạy lung tung, biết không?”
“Biết, thưa mẹ.” Đan Dạ ngoan ngoãn trả lời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây