Ngu Đình Huyên dừng bước chân một cái, sau đó lắc đầu, kiên định nói: “Mình biết Tô Ảnh, cậu ấy không phải người như vậy. Cậu ấy không muốn gặp chúng ta, chắc là có nỗi khổ bất đắc dĩ.”
“Cậu cũng tin rằng cậu ấy vừa tới đây sao?” Mẫn Chỉ cười.
“Tin.” Ngu Đình Huyên gật đầu. Phó Thịnh từ trước tới nay không phải là kiểu người hành động vô nghĩa. Chẳng qua, nếu Tô Ảnh đã muốn trốn, chúng ta cũng không nên làm khó cậu ấy. Hai mươi năm trước cậu ấy đã quá tủi thân rồi.”
Mẫn Chỉ thở dài một tiếng: “Cũng đúng.”
Diêu Nhữ Bồi sau khi dỗ dành Tô Như Quân ngủ, lặng lẽ rời khỏi phòng, mang Tiểu Tố đến nơi Tô Ảnh đã nhảy xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây