Đan Xuyên muốn nói lại thôi.
Tô Ảnh quay đầu nhìn Diêu Dật chơi đùa trong sân, nhẹ nhàng nói: “Huống chi, bây giờ cô cũng biết tình huống của anh tôi. Anh ấy không thể nào gặp được người bên ngoài. Khi chưa tìm được phương thức tốt hơn để có thể thức tỉnh ký sức của anh ấy, tôi sợ rằng tôi không trở về được. Tôi không muốn mạo hiểm. Lần trước anh tôi suýt nữa giết những kẻ đó, tôi rất sợ anh tôi sẽ mất khống chế, tổn thương người nhà của anh. Mà một khi tôi trở về, sẽ không giấu được tin của anh tôi nữa. Trong nhà sẽ vì an toàn của anh mà nhốt anh lại. Sức sát thương của anh thật sự quá lớn! Sao tôi có thể nhẫn tâm để anh bị cầm tù được chứ?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Đan Xuyên thở dài: “Không sao, tôi sẽ tiếp tục ở bên cô. Ba năm nay, nếu như không phải cô bán sạch đồ trang sức ủng hộ tôi, chỉ sợ tôi...”
Tô Ảnh cười lắc đầu.
Những thứ đó đều là Phó Thịnh cho.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây