“Đến uống một chút?” Đan Xuyên nhìn Tô Ảnh, đưa cái bát inox rẻ tiền tới: “Uống mấy hớp cho ấm người.”
Tô Ảnh yên lặng nhận lấy, ngón tay vuốt ve cái bát ấm áp, mở miệng hỏi: “Đan Xuyên, tại sao bọn chúng lại truy sát cô?”
“Bởi vì, tôi muốn báo thù.” Đan Xuyên trả lời đơn giản: “Thù giết mẹ.”
Ánh mắt của Tô Ảnh đột nhiên mở to, cứ như vậy nhìn trân trân vào Đan Xuyên.
Đan Xuyên thêm một cây củi lửa, sắc mặt bình tĩnh nói: “Cô có còn nhớ rõ, tôi đã nói với cô, sở dĩ tôi nhớ kỹ cô, là bởi vì cô đóng vai một nữ phong trần không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây