Tô Ảnh thở phào một hơi: “Cám ơn cô, Đan Xuyên. Cám ơn cô đã cứu chúng tôi.”
Đan Xuyên sửa lại quần áo của mình, tựa vào trên vách tường đơn sơ: “Trước kia cô đã cứu tôi nhiều lần, tôi đã nói, cô sẽ được báo đáp.”
Tô Ảnh lập tức hoảng hốt.
“Tôi nhìn thấy vẻ mặt cô lo lắng rời khỏi sân vận động, đã biết cô không ổn lắm. Tôi không có xe, không đuổi kịp được bước chân của cô, chỉ có thể trộm chiếc xe điện đi theo phía sau cô.” Đan Xuyên giải thích: “Tôi thấy có người muốn giết cô, tôi liền trốn đi.”
Sân vận động?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây