Nghe Mạnh Tiểu Ngư dây dưa lần nữa, Diệp Tự rất mất kiên nhẫn, lập tức đứng lên: “Tôi nói đến thế thôi.”
Mạnh Tiểu Ngư nhìn thấy Diệp Tự muốn đi, lập tức luống cuống, kéo tay áo Diệp Tự: “Được rồi được rồi, em không nói nữa, em không nói gì hết, em chỉ cầu xin anh ăn một bữa cơm với em thôi, có được hay không? Em cam đoan sẽ không đề cập đến chuyện này nữa! Lát nữa Tô Ảnh tới, anh cũng không muốn để cô ấy nhìn thấy chúng ta cãi nhau đúng không? Hãy coi như vì Tô Ảnh, anh có thể ngồi xuống cùng ăn bữa cơm không? Anh xem, em toàn gọi món anh thích ăn này!”
Diệp Tự liếc mắt, đúng lúc nhìn thấy Tô Ảnh đi từ nhà vệ sinh đến bên này, anh cũng không muốn để Tô Ảnh nhìn thấy một màn lúng túng như thế, thuận theo sức kéo của Mạnh Tiểu Ngư ngồi xuống lần nữa.
“Lau nước mắt đi đi.” Diệp Tự thản nhiên nói: “Để người khác nhìn thấy, sẽ tưởng chuyện gì xảy ra?”
“Em biết rồi.” Mạnh Tiểu Ngư không chút do dự cầm lấy lọ mù tạt trên bàn uống vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây