Phó Thịnh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nói ra: “Không ăn bữa sáng là chuyện nhỏ sao? Được rồi, anh đã bảo người hầu trong nhà đưa cơm đến cho em. Anh còn có chuyện, anh đi trước.”
Ninh Y Lan ngoan ngoãn tiễn Phó Thịnh đi ra ngoài: “Không có gì chuyện quan trọng thì đừng tới đây, đừng để Tô Ảnh biết sẽ tức giận.”
Bước chân của Phó Thịnh dừng lại: “Sẽ không.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Y Lan đưa tay sửa lại ống tay áo cho Phó Thịnh: “Nhìn anh này, có phải đi đường vội quá hay không, còn không cài cúc nữa. Tô Ảnh cũng thật là, không để ý đến quần áo của anh gì cả. A, nhìn đi, em lại nói sai rồi! Được rồi, anh đừng chậm trễ nữa, đi mau đi!”
Phó Thịnh gật đầu, quay người rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây