Quả nhiên Phó Thịnh dừng bước, quay đầu nhìn về phía Ninh Y Lan.
Sắc mặt Ninh Y Lan trắng bệch mấy phần, ánh mắt cô đơn: “Anh cũng biết, tình trạng cơ thể em bây giờ, không biết lúc nào sẽ... Nhìn em này, vào ngày vui như thế nói những lời này làm gì? Bản thân em biết cơ thể mình, cho nên không muốn ở lại đây khiến mọi người ngột ngạt. Nếu như đã quyết định rời khỏi, vậy thì rời khỏi triệt để đi. Phó Thịnh, cám ơn anh mấy năm nay đã chăm sóc em, em chúc phúc cho hai người.”
“Khi nào thì đi?” nét mặt của Phó Thịnh hòa hoãn: “Nếu cần gì thì cứ nói với trợ lý của anh.”
“Em hiểu rồi.” Ninh Y Lan gật đầu.
Phó Thịnh không nói gì nữa, quay người đi ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây