Tô Ảnh tràn đầy phấn khởi chọn lựa giúp bà: “Mẹ, mẹ không thể nói vậy được đâu. Đời người phụ nữ nhất định phải mặc váy cưới xinh đẹp một lần. Con nhớ trước kia mẹ kể với con, năm đó khi mẹ gả cho Điền Thạch Trung, váy cưới là đi thuê, hơn nữa còn là kiểu cũ. Tiệc rượu cũng không tổ chức, tùy tiện ăn bữa cơm ở nhà là xong việc. Hiện tại cuối cùng có điều kiện này, không thể để mình thiệt thòi được.”
Tô Ảnh cầm váy cưới đưa cho Tô Như Quân: “Mẹ thử bộ này đi.”
Tô Như Quân đưa tay nhận lấy, hỏi Tô Ảnh: “Mẹ hỏi con, chuyện Phó Thịnh và Ninh Y Giai à không, Ninh Y Lan thế nào? Thật sự đã cắt đứt sạch sẽ?”
“Vâng.” Tô Ảnh khẽ ừ một tiếng, nói: “Gần đây Ninh Y Lan rất yên tĩnh, thậm chí còn sai người tặng quà nói xin lỗi với con. Có lẽ cô ta thật sự đã nhận thức được, cô ta và Phó Thịnh đã là không thể nào rồi.”
“Con gái à, mặc dù không phải mẹ muốn dạy con phải có ác ý với người khác, nhưng mẹ luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.” dù sao Tô Như Quân cũng đã sống hơn bốn mươi tuổi, về một số chuyện nào đó, suy nghĩ nhiều hơn Tô Ảnh: “Cô ta đã bỏ ra thời gian sáu năm đi làm chỉnh hình, bỏ ra cái giá hơn hai ngàn nhát dao, vất vả lắm mới có thể trở về, làm sao có thể dễ dàng buông tha được chứ? Có phải cô ta lấy lui làm tiến hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây