Bước chân của Tô Ảnh dừng lại, dường như người trong phòng đã nhận ra.
Đối phương đẩy cửa ra, cứ như vậy nhìn Tô Ảnh cười.
Nụ cười này, khiến nỗi mệt mỏi rã rời cả ngày của Tô Ảnh biến mất.
“Sao không đi vào đi?” Anh cười xán lạn như hoa.
Tô Ảnh chạy tới, lập tức ôm lấy eo của anh, ngẩng khuôn mặt tươi cười lên: “Sao anh lại tới đây? Chẳng phải anh nói cơ thể của bà không thoải mái, anh phải ở lại chăm sóc bà sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây